Buổi sáng đi sớm hơn dự định nên không kịp điểm tâm tại khách sạn.
Tiếc nhỉ! Vì sao tiếc, nếu có ăn sáng thì cũng chỉ tách cà phê và một khoanh bánh mì với chút bơ hay mứt gì đó.
Ngẫm nghĩ thấy có chút gì hay hay trên con đường đã đi qua. Cứ làm thinh mà đi, cứ làm thinh mà biết những ý nghĩ lướt qua tâm. Sư huynh bảo, đơn giản vậy mà một đời đấy!
Đến phi trường tuy khá sớm, nhưng Đoàn đi đông, kiểm tra passport và vé nên thành hơi trễ, không kịp ghé đâu, chỉ kịp đem theo một cái bánh ngọt và chai nước. Chai nước chưa kịp mở nắp, khi scan qua security, người nhân viên nhã nhặn xin phép giữ lại, và tôi chỉ còn một lời xin lỗi.
Khoảng cách giữa Busan và Osaka hơi gần, nên chẳng mấy chốc đã thấy máy bay đáp xuống.
Thành phố Ōsaka là thành phố trung tâm hành chính của phủ Ōsaka và là thành phố lớn thứ ba ở Nhật Bản với dân số 2,7 triệu người. Thành phố Ōsaka nằm ở vùng Kinki trên đảo Honshu, ngay cửa sông Yodo trên vịnh Ōsaka.
Sân bay Quốc tế Kansai xây dựng trên một đảo nhân tạo giữa vịnh Osaka (Đại Phản Quan Tây大阪關西). Phi trường này chịu nhiều khó khăn bởi nó là một đảo nhân tạo, lại không có vật chắn gió nên khi gió lớn, máy bay sẽ không đáp xuống được. May là khi Đoàn đến trời yên biển lặng. Còn những khó khăn khác như hàng năm đảo đều bị lún, hay bị muối biển ăn mòn thì chưa phải lo nghĩ khi máy bay đáp xuống!
Chỉ có điều tìm thức ăn trưa hơi khó, nhưng cũng tìm được một ít cơm trắng và cũng có quán cà phê Starbucks để thức qua buổi trưa mà thưởng thức con đường đến núi Koya.
Kōya-san (Cao Dã Sơn 高野山) là một ngọn núi tại tỉnh Wakayama (Hòa Ca Sơn 和歌山県 ) nằm ở bán đảo Kii thuộc vùng Kinki-chiho (Cận Kỳ Địa phương 近畿地方).trên đảo Honshū, thuộc phía Nam Osaka. Núi non chạy suốt chiều dài đảo Honshū.
Nhìn bản đồ thấy đường đi khá xa, lại lên núi với độ cao 800 cũng khá ngoằn ngoèo, nhưng chỉ lặng mà nhìn, lặng mà nghe.
Khi xe dừng nơi Thanh Tịnh tâm Viện, thì lúc đó mới cảm nhận nước Nhật là thế nào, những hình ảnh chỉ thấy trong tranh bây giờ đang trước mắt. Đến nỗi bây giờ nhớ lại, cảnh vật hiển hiện như trong một giấc mơ nào đó.
Cái thanh nhã khó mà bắt chước và cũng chẳng thể. Bởi ai cũng muốn có một sắc thái rất riêng cho quốc độ của mình.
![]() |
Thanh Tịnh Tâm Viện |
![]() |
Đường vào Thanh Tịnh Tâm Viện |
Đến khi vào phòng nghỉ thì có cảm tưởng như bước vào một thước phim Nhật Bản, đã từng được xem.
Nhớ ngày xưa khi thiết
kế, muốn thiết kế một căn phòng có cửa đẩy thế này, nhưng rồi cũng chưa bao giờ
thực hiện được. Cửa đẩy rất nhẹ không gây tiếng động, nhưng cái bất tiện là làm
bằng giấy, nên khi nói chuyện phải thấp giọng nếu không muốn làm phiền người
phòng bên cạnh.
Và tuy không khuyến
khích giữ yên lặng nhưng cũng như là lặng yên! Chỉ thể ngồi đọc sách dưới ánh
đèn hoặc tọa thiền.
Rồi bước vào phòng ăn
Một buổi tối tự do muốn dạo phố hay nghỉ
ngơi. Nhưng cái bất ngờ là mới 7giờ tối mà phố xá lặng yên, tất cả cửa hàng đều
đóng.
Đi trong một thành phố lặng im! Không thấy xe chạy hay người đi, chỉ thấy
bóng mình hắt xuống bên đường.
(Còn tiếp)