(Tiếp theo 2)
Có nơi rêu phong, có nơi trùng tu, có nơi tu sửa… Nếu không
có Hòa thượng phục hưng lại dòng thiền, thì chính mình nếu có đi Bắc cũng chỉ
là du lịch tham quan. Và chùa Dâu chỉ là những bài đã học trong Sử Phật Giáo
Việt Nam, rằng đầu công nguyên đã có sự phát triển Phật giáo tại nước ta sớm
nhất, hơn cả bên Trung Hoa.
Ngày xưa đi chùa, thấy nơi hậu Tổ thờ ngài Tỳ Ni Đa
Lưu Chi, nghe tên chẳng có một ấn tượng gì.
Bây giờ đứng nơi đây, hỏi thăm tượng Tổ, được chỉ vào một nơi,
sau khi chụp hình, thấy hoa quả che khuất, đoàn bèn xin phép dời lọ hoa để ghi
lại bức tượng được ghi tên là Tỳ Ni Đa Lưu Chi.
Giống hay không thì không ai trả lời được, như
đức Phật, ở quốc độ nào thì tạc theo người ở quốc độ đó. Thêm nữa, tượng tạc tùy cái
nhìn của người tạc. Có những bức tượng, người mình quen biết, khi nhìn tượng
thấy chẳng giống chút gì, lòng xốn xang, nhưng rồi thầm nghĩ, vài trăm năm nữa,
người sau nhìn thấy bức tượng đó cho là thiền sư… Thì cũng như mình bây giờ
nhìn các tượng được tạc tại các chùa mà thôi. Lúc đó có ai mà bận tâm có giống
hay không.
Tuy nghĩ thế nhưng có những bức tạc, thật lòng cũng còn chưa đồng ý.
Vì ý người người tạc và ý con cháu của bức tượng chẳng “đồng” nhau. Có lẽ người
tạc phải cho là giống mới đem đến tặng chủ nhân chứ nhỉ. Mới biết cái đất-nước-gió-lửa
này khi đã tu hội ổn định thêm vào chút tâm ý thì phiền toái giữa mình và người
phát sanh. Chủ nhân thì chỉ cười còn con cháu thì lắm phen điên đảo.
Từ hành lang nhìn sang chánh điện qua hàng hoa mộc, hoa mộc
nơi chùa miền Bắc khá nhiều. Nơi đây gọi chánh điện là Tam Bảo. Ban đầu chưa
quen, trong khi mình đi tìm hỏi Chánh điện, cứ nghe mời vào Tam Bảo!
Nhưng đến giờ, đang ghi lại, vẫn chưa định hình được vị trí
các nơi trong chùa. Dự định ngày mai, sẽ trở lại chùa Dâu lần nữa, nhưng đủ
duyên hay không, chỉ có duyên mới biết.
[Đến đây tạm dừng chùa Dâu, để đi tiếp qua chùa Phi Tướng.
Phần chi tiết trong chùa Dâu xin chờ đọc bài trưởng đoàn, đã
viết xong, đang xem lại]